Ngày qua ngày,
người cha đầy lòng yêu thương thường xuyên đến bệnh viện với một bó hoa trên
tay. Ông ngồi bên giường của đứa con gái 6 tuổi đang hôn mê. Rồi ông kể cho cô
bé nghe về mọi việc xảy ra chung quanh, kể một cách tha thiết, dịu dàng. Nhưng
trong tình trạng vô thức ấy, cô bé chỉ đáp lại bằng những nhịp thở nặng nề. Một hôm cô y tá chăm sóc cô bé đánh
bạo nói với người cha: “Cô bé đang trong tình trạng hôn mê như thế, thật là khó
để bác cứ ngồi kể chuyện từ ngày nầy qua ngày khác. Biết rằng bác thương cháu
bé, nhưng làm như thế chỉ nhọc công mà thôi.” Người cha nhẹ nhàng trả lời,
“Nhưng tôi sẽ tiếp tục đem những bó hoa đến cho con tôi và kể chuyện cho cháu
nghe, cho dù cháu mê man không nhận thức được gì cả. Tôi yêu thương cháu, tôi
muốn làm như thế cho dù cháu có hiểu biết hay không. Làm như thế lòng tôi mới thấy
được ấm cúng và an ủi dù cho cháu ở trong tình trạng nầy.”
Thật là một hình
ảnh ngọt ngào để tiêu biểu cho lòng yêu thương của Đức Chúa Trời! Ngài đã yêu
chúng ta và bày tỏ tình yêu ấy cho dù ta ý thức hay không. Ngài yêu vì lòng
Ngài yêu, không phải vì tình trạng chúng ta như thế nào thì Ngài mới yêu. Sự
bền bỉ của tình yêu dường như không có giới hạn. Người cha kiên nhẫn và không
mệt mỏi, kể những câu chuyện dài bên một thân thể bất động, là hình ảnh của
Chúa Cứu Thế với những lời mời gọi thiết tha êm dịu: “Hãy mở cửa lòng…” Thế
giới như đang trong cơn hôn mê thuộc linh. Người ta đóng chặt lỗ tai, đóng chặt
đôi mắt. Họ không muốn thấy, cũng chẳng muốn nghe bất cứ điều gì về tình yêu
của Đức Chúa Trời. Dẫu thế Ngài vẫn kêu gọi và đợi chờ, với hy vọng một ngày
nào đó, những đứa con yêu dấu của Ngài sẽ tỉnh khỏi hôn mê trần thế.
“Nầy,
Ta đứng ngoài cửa mà gõ, nếu ai nghe tiếng Ta mà mở cửa cho, thì Ta sẽ vào cùng
người ấy, ăn bữa tối với người, và người với Ta.” (Khải huyền 3:20).
Sưu tầm.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét