Người cha cùng đứa con trai đang lái
xe trên đường về quê, nhìn thấy một mảnh đất trồng dưa hấu bên đường, trái thật
to mà không có ai quanh đó. Lòng tham của người cha nổi lên. Ông dừng xe lại,
bảo đứa trẻ: “Con ở đây canh chừng để ba lấy vài trái dưa." Ông lẻn vào
mảnh đất, nâng một quả dưa thật to lên, rồi gọi đứa con trai. “Coi chừng, có ai
tới không? Nhớ nhìn cả hai phía, đằng trước và đằng sau." Thằng bé vâng
lời cha, nhưng ngây thơ hỏi, “Bố ơi, con đã nhìn trước nhìn sau, nhưng có cần
nhìn lên không bố?”
Chính cái hướng để tấm lòng nhìn lên phía trên mới thật là quan trọng! Ở đó có Đức Chúa Trời!
Người ta thường nghĩ rằng, khi người
khác không biết những hành vi tội lỗi của mình, thì như thế là an toàn! Họ chỉ
cảm thấy hối lỗi khi việc làm bị phát hiện. Họ quên rằng có một Đấng nhìn thấy
và nghe rõ mọi điều con người làm và nói. Đức Chúa Trời hiện diện khắp mọi nơi,
và không phải chỉ nhìn thấy hành động của chúng ta, Ngài còn thấu suốt những gì
chúng ta suy nghĩ. Nếu chúng ta sợ người khác biết những lỗi lầm của mình, sao
lại không sợ Đức Chúa Trời biết?
Nhiều gia đình Cơ Đốc có treo câu sau:
"Đức Chúa Jêsus là Chủ nhà nầy, là khách vô hình dự mỗi bữa ăn, là Đấng
yên lặng nghe mọi lời nói." Lời ấy nhắc nhở các thành viên trong gia đình
cẩn trọng về mọi hành vi và lời nói của mình, gia đình là nơi chúng ta rất dễ
trút ra những tâm trạng thật sự mà không một chút e dè.
Hãy tập sống trong sự hiện diện thánh
khiết của Ngài, suy nghĩ ấy sẽ giúp chúng ta ngừa giữ mình khỏi những cám dỗ
hằng ngày. Bạn sẽ hành động thế nào khi chẳng có ai nhìn thấy, mà chỉ có Đức
Chúa Trời thấy? Hãy bắt đầu sống với nguyên tắc nầy! Trong Thi Thiên 139:1-4
viết rằng: “Ngài đã dò xét tôi, và biết tôi. Chúa biết khi tôi ngồi, lúc tôi
đứng dậy; từ xa Chúa hiểu biết ý tưởng tôi...."
“Chúa
biết khi tôi ngồi, lúc tôi đứng dậy;
từ xa
Chúa hiểu biết ý tưởng tôi." (Thi thiên 139:2).
(Sưu tầm)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét