Một
bà mẹ vừa mất đứa con, tìm đến một nhà hiền triết hỏi phương cách làm sao cho
vơi bớt nỗi buồn. Nhà hiền triết suy nghĩ rồi nói: - “Bây giờ, bà hãy đi vào
các nhà trong làng nầy, hỏi xem nhà nào chưa có người thân qua đời, hoặc chưa
gặp chuyện đau buồn nào, thì xin nhà ấy một nắm gạo, rồi mang về đây, tôi sẽ
làm thuốc cho.” - Người phụ nữ bất hạnh tìm đến từng nhà trong làng hỏi thăm,
nhưng nhà nào cũng có người đã chết hoặc có chuyện đau lòng, chẳng nhà nào yên
lành cả. Họ mời bà ngồi, thuật cho bà nghe các chuyện buồn của họ. Bao nhiêu nhà
là bấy nhiêu chuyện buồn khác nhau, mỗi cảnh mỗi khác. Cuối cùng, bà trở về mà
không có một nắm gạo nào. Gặp lại nhà hiền triết, bà nói ngay:
- “Thưa thầy,
tôi nhận ra hiểu biết của mình hạn hẹp quá. Nghe qua nhiều câu chuyện đau
thương, thậm chí chính tôi phải ngồi an ủi họ. Đau buồn là tình cảnh mà cả nhân
loại phải chịu chung, không trừ một ai.” Nhà hiền triết lúc ấy mới nói:
- “Bà
đã tự khám phá ra cách làm vơi đi nỗi buồn, một bài học rất giá trị. Bà đã kinh
nghiệm nỗi đau của một người mẹ khi mất con, nhờ đó bà có thể thông cảm với
những người khác và an ủi họ. Khi làm như thế, nỗi buồn của bà sẽ nhẹ nhàng hơn
rất nhiều.”
Khi
đau khổ, ai cũng nghĩ mình là người khổ nhất! Trong nỗi bất hạnh, chúng ta chỉ
nhìn thấy mình, để rồi mỗi lúc mỗi đau khổ hơn, mặc cảm và than trách! Bài học
mà vị đạo sĩ trên đây dạy cho người đàn bà, cũng dành cho chúng ta. Khi rơi vào
những nỗi đau buồn, hãy nhìn đến nỗi đau của Chúa Cứu Thế, hãy mở rộng tầm nhìn
để thấy cảnh khổ của những người chung quanh, bạn sẽ được an ủi rất nhiều. Một
ý thức tiềm ẩn trong bạn sẽ trỗi dậy, bạn sẽ vượt qua nỗi buồn của riêng mình
để mang niềm an ủi của Chúa mà an ủi những ai đau khổ hơn.
"Ngài yên ủi chúng tôi trong mọi sự khốn nạn, hầu cho nhơn sự
yên ủi mà Ngài đã yên ủi chúng tôi, thì chúng tôi cũng có thể yên ủi kẻ khác
trong sự khốn nạn nào họ gặp!" (2 Cô-rinh-tô 1:4)
Trích "Chắp cánh cho tâm hồn bay cao"
của Dương Quang Thoại
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét