Câu chuyện thật nầy xảy ra dưới thời vua Louis XIV của nước Pháp.
Một sáng chủ nhật kia, vua và cả hoàng gia đi nhà thờ. Khi bước vào thánh
đường, vua vô cùng ngạc nhiên khi thấy có rất ít tín đồ đi lễ, khác hẳn với những
tuần lễ trước. Vua gặp Tổng giám mục Fenelon, tuyên úy của hoàng gia và hỏi: -
Người ta ở đâu cả rồi? Sao chỉ có một ít người hiện diện hôm nay vậy?
Vị Tổng giám mục
trả lời: - “Tâu bệ hạ, trong tuần lễ qua, tôi có thông báo rằng tuần nầy Hoàng
Thượng sẽ không đi lễ. Tôi muốn xem cho biết những ai đi nhà thờ chỉ vì muốn
làm đẹp lòng bệ hạ, và những ai thật lòng đến đây vì yêu mến Đức Chúa Trời.”
Một
cuộc trắc nghiệm thật bất ngờ, và kết quả không nằm ngoài dự đoán, cho dù kết
quả ấy có phũ phàng đến đâu, thì cũng phải nhìn nhận rằng, ngày nay nhiều tín
hữu đến nhà thờ không phải vì yêu mến Chúa! Họ
có nhiều động lực khác nhau. Đôi người đi bởi thói quen hoặc bởi cả gia đình
đều tin Chúa. Bởi cảm mến mục sư hoặc bởi có nhiều bạn bè ở nhà thờ. Bởi đã
nhận nhiều sự giúp đỡ từ Hội thánh hoặc bởi đang có một nhu cầu thuộc thể nào
đó v.v… Tình trạng nầy tồn tại ngay trong các Hội thánh thời kỳ sứ đồ. Họ cảm
mến người lãnh đạo nầy, và không thích người kia. Họ chỉ đến nhà hội khi có mặt
của người mà họ yêu thích. Họ đi nhà thờ để đẹp lòng người ta chứ không phải để
đẹp lòng Chúa. Ngài là Đấng nhìn thấy tận đáy lòng con người. Chúng ta có thể
che mắt được thế gian bằng thái độ thành kính và sốt sắng thờ phượng, nhưng nếu
lắng lòng xuống, ta sẽ nghe có tiếng nhỏ nhẹ bảo rằng: "Hỡi kẻ giả
hình!" Hãy xem lại động lực thật sự khiến bạn đến thánh đường. Hãy loại bỏ
khỏi tâm trí những mục đích nào khác, ngoài mục đích duy nhất và chính đáng
nhất, là tình yêu đối với Chúa. Ngài yêu thích sự thờ phượng của chúng ta ,
nhưng Ngài sẽ rất đau buồn nếu sự thờ phượng ấy bị che đậy dưới những động lực
vị kỷ và lệch lạc.
"Ngươi phải hết lòng, hết linh hồn, hết trí khôn, hết sức mà kính
mến Chúa là Đức Chúa Trời ngươi." (Mác 12:30).
(Sưu tầm)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét