Một đêm tháng 4 năm 1912, con tàu
Titanic đang xả hết tốc lực để băng qua Đại Tây Dương. Thình lình, nó đụng phải
một tảng băng khổng lồ. Hơn 2.300 hành khách giờ đây phải đối mặt với cái chết.
Chỉ có 1.100 phao cấp cứu. Pháo hiệu cầu cứu được bắn liên tục, nhưng hoàn toàn
tuyệt vọng. Một viên sĩ quan đứng ở lan can tàu hối thúc những phụ nữ và trẻ em
xuống thuyền trong tình trạng rất hỗn loạn. Ông nắm cánh tay của bà lão Isidore
Strauss và đẩy bà về phía thuyền cứu sinh. Bà nhìn viên sĩ quan với ánh mắt cầu
xin và liếc về phía người chồng, nhưng người sĩ quan hét lên: “Những người đàn
ông phải nán lại sau. Phụ nữ và trẻ em xuống trước!” Không một chút do dự, bà
Strauss quay lưng về phía chiếc thuyền cấp cứu, từ bỏ cơ hội được cứu sống và
đi về phía chồng bà, rồi nắm lấy tay ông, kể từ khi thành hôn, họ chưa hề rời
xa nhau. Hai mươi phút sau, tay trong tay, họ bị nhấn chìm xuống lòng biển lạnh
cùng con tàu đầy huyền thoại Titanic. Họ đã được phối hợp trong cuộc sống, và
ngay cả cái chết cũng không thể buộc họ chia lìa.
Hôn nhân – món quà đầu tiên mà Thượng
Đế ban cho loài người - nó cần được chúng ta yêu quí và trân trọng. Cái thế giới
của cảm xúc và tự do đã làm cho con người ngày càng trở nên xem thường giá trị
của hôn nhân. Thượng Đế biết rõ những phước hạnh kèm theo món quà ấy. Trân trọng
nó, là trân trọng chính Ngài. Tình yêu của Chúa dành cho con người vượt ngoài
khả năng suy tưởng của họ, nên Thánh Kinh đã dùng hầu hết tất cả các mối quan
hệ để bày tỏ tình yêu của Ngài, như: Cha con, Mẹ con, Thầy trò, Bạn hữu, Anh em
v.v… Đặc biệt hơn tất cả, Chúa dùng hình ảnh Ngài là Chồng, Hội thánh là Vợ, để
phô diễn tình yêu và lòng chung thủy không gì chia cắt được. Khi hôn nhân được
nuôi dưỡng bởi tình yêu, không một điều gì có thể tách rời đôi lứa, dẫu đó là
sự chống đối, nghèo khổ, bệnh tật, thất bại, hoặc ngay cả sự chết.
"Thế thì mỗi người trong anh em phải yêu vợ như mình, còn vợ thì phải kính chồng." (Ê phê sô 5:33).
(Sưu tầm).
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét