John Brown là diễn viên hài kịch xuất
sắc trong thời kỳ thế chiến thứ II. Ông diễn nhiều nơi, thỉnh thoảng cũng trình
diễn trong quân đội. Trong một chương trình để chiêu đãi binh lính ở Nam Thái
Bình Dương, một số binh sĩ đề nghị ông kể những câu chuyện vui tục tĩu và những
câu nói đùa nham nhở. John Brown đáp: “Bạn ơi, một diễn viên hài hước như tôi
sống để mang lại tiếng cười cho mọi người và nhận được sự vỗ tay tán thưởng...
Nhưng trên sân khấu nầy, tôi chỉ dám diễn tả hoặc nói những gì mà tôi có thể
làm hoặc nói trước mặt cha mẹ tôi, ngoài ra, tôi sẽ chẳng bao giờ tạo tiếng
cười bằng những câu chuyện thô bỉ xấu hổ.”
Một chút im lặng,
rồi cả cánh rừng vang dậy vì tiếng hoan hô của binh sĩ, họ đã có một đêm cười
vui vẻ mà không cần đến những chuyện vui rẻ tiền.
Các nhà tâm lý cho
biết tiếng cười rất tốt cho sức khỏe. Từ ngàn xưa Kinh Thánh cũng đã khẳng
định: “Lòng vui mừng vốn một phương
thuốc hay. Còn trí nao sờn làm xương cốt khô héo.” (Châm ngôn 17:22) Nhưng
Kinh thánh phân biệt giữa tiếng cười tốt và tiếng cười xấu. Sự khôi hài lành
mạnh khiến tâm hồn sảng khoái, vơi bớt mệt nhọc, lướt thắng sự chán chường.
Nhưng khôi hài nham nhở là một sự nhiễm độc cho tâm hồn, làm rẻ rúng nhân cách.
Người có óc khôi hài luôn đem niềm vui cho kẻ khác, nhưng phải biết giới hạn
giữa luân lý và sự đồi bại.
Truyền đạo 7:6 cho biết “Tiếng cười của kẻ ngu muội giống như tiếng
gai nhọn nổ dưới nồi.” Ngay cả trong tiếng cười cũng cần phải khôn ngoan.
Chúa không chấp nhận sự hài hước nào làm giảm giá trị người khác, giảm giá trị
chính mình hoặc đem sự tục tĩu ra để mua vui. Tội lỗi chẳng phải là chuyện đùa
cợt. Dùng những câu nói tội lỗi để cười đùa trên tội lỗi là một sự xem thường
đạo đức. Lạy Chúa, xin ban cho chúng con một tấm lòng vui vẻ, những câu chuyện
vui vẻ, vì những lý do đúng đắn và về những công việc chính đáng.
“…Chớ
có một lời tục tĩu nào ra từ miệng anh em.” (Cô lô se 3:8b)
Nguồn: Dương Quang Thoại
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét