Một điền chủ rất giàu có, ruộng lúa
bạt ngàn. Ông muốn cho người tá điền thân tín nhất một thửa đất rộng. Chiều dài
thửa ruộng được tặng, tùy thuộc vào sức chạy của người tá điền. Anh ta sẽ bắt
đầu chạy từ lúc mặt trời mọc cho đến giữa trưa, rồi cắm cọc làm dấu, sau đó
chạy trở về đến nhà trước khi mặt trời lặn. Hôm đó, người tá điền bắt đầu cuộc
chạy. Anh hiểu rằng hễ chạy càng xa thì mảnh đất càng lớn. Đến giữa trưa, anh
tá điền dừng lại đóng cây cọc làm dấu, nhưng anh cảm thấy sức khỏe còn rất tốt,
thế là một ý tưởng nảy ra, "Mình cố gắng chạy thêm chút nữa, khi trở về sẽ
chạy nhanh hơn, chắc vẫn kịp!" Chạy một đoạn, người tá điền vội vã đóng
cọc và quay trở về. Vừa chạy, anh suy nghĩ miên man cái viễn cảnh tốt đẹp khi
mình trở thành một điền chủ. Thế nhưng, khi mặt trời đã sắp lặn, anh bỗng cảm
thấy lo lắng vì đường về nhà còn khá xa! Cố gắng hơn, chạy nhanh hơn, bằng tất
cả sức lực!… Điền chủ và gia đình anh tá điền chờ mãi không thấy anh trở về trong đêm. Cuộc tìm kiếm
bắt đầu sáng hôm sau, họ gặp xác của anh trên một mô đất không xa nhà là mấy,
tắt thở vì kiệt sức! Lẽ ra mảnh đất của anh sẽ có chiều dài vài ngàn mét, nhưng
bây giờ miếng đất thuộc về anh chỉ còn là một khoảnh nhỏ đủ để lấp chiếc quan
tài.
Khi ý chí tham lam thúc đẩy, chúng ta sẽ có quyết định sai lầm. Có
những sai lầm sửa chữa được, và những sai lầm không còn cơ hội! Bao nhiêu ước
vọng và công sức đã đổ ra cả cuộc đời, con người chỉ gặt lấy hai bàn tay trắng.
Họ không thể mang gì theo lúc chết. Cuộc chạy đã không về đến đích. Những gì
quanh ta tựa như ảo giác, có đó, mất đó! Hãy tham gia một cuộc chạy, chẳng phải
để giành lấy một mảnh đất trong đời nầy, song là một nước thiên đàng mà Chúa
Cứu Thế đã hy sinh để sắm sẵn.
"Vậy thì, tôi chạy, chẳng phải là chạy bá vơ; tôi đánh, chẳng
phải là đánh gió; song tôi đãi thân thể tôi cách nghiêm khắc, bắt nó phải phục,
e rằng sau khi tôi đã giảng dạy kẻ khác, mà chính mình phải bị bỏ chăng." (1
Cô-rinh-tô 9:26,27)
Trích "Chắp cánh cho tâm hồn bay cao"
của Dương Quang Thoại